Vô liêm sỉ - bản chất của cộng sản Việt Nam - Dân Làm Báo

Vô liêm sỉ - bản chất của cộng sản Việt Nam

Hồ Thanh Phát (Danlambao) - Thường trên đời này, cái gì hay ho; tốt đẹp thì người ta mới hãnh diện; tha hồ mà đem khoe. Đồng bào thuộc sắc tộc thiểu số quan niệm rằng “tốt khoe xấu che”. Con mèo trước khi đại tiện cũng biết tạo một cái lỗ để che giấu thứ tanh hôi do mình thải ra. Tuy nhiên, trên đời này, loài người lại có thứ không hiểu biết phải làm thế nào để lấp đậy cái xấu xa, trơ trẽn, cái hành động đê hèn; tàn ác không mang tính người mà lại huênh hoang cho thiên hạ thấy rằng kẻ đó chính là ta. Đây, cũng chứng minh được rằng, bọn này còn kém cỏi; thiếu văn minh hơn nhóm sắc dân mà mình cho là thiểu số, hay chó mèo là loài súc sinh.

2018, nhân đúng 50 năm, ngày mà toàn dân miền Nam Việt Nam không thể quên được thảm kịch “Mùa Xuân Mậu Thân 1968” thì bọn lãnh đạo Hà Nội tổ chức đón mừng chiến thắng. Ba ngày tết là thời điểm thiêng liêng mà người dân Việt coi đây khởi đầu cho một năm mới, bao sự may lành sẽ đến với mọi người. Tất cả sinh hoạt thường nhật vất vả được tạm thời gác qua, niềm vui hân hoan cùng nhau chia sẻ trong tình người. Chiến tranh triền miên cho dân tộc Việt Nam, súng nổ đạn bay đêm ngày trên mảnh đất miền Nam, thương vong; chết chóc mà bọn cộng sản Bắc Việt gieo rắc. Mong lắm, người dân Việt Nam lương thiện, với bản chất hiếu hòa, ước sao chiến tranh sớm chấm dứt để trẻ thơ không còn cảnh mồ côi, gia đình bớt vắng bóng người, nhưng sao lâu quá. Một ngày ít tiếng súng là ngày người dân miền Nam có thêm niềm hạnh phúc. Hưu chiến là giây phút máu ngưng chảy, thây người ngừng đổ, nỗi vui mừng nào kể xiết.

Mùa Xuân 1968, cuộc ngừng bắn đã xảy ra, chính Hà Nội đã đồng ý 3 ngày cho người dân vui xuân. Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa rất thiết tha chấp nhận, quân nhân được lệnh cho về vui tết cùng gia đình rộng rãi hơn, số ít ở lại canh trực doanh trại hay đồn bót… Với bản chất xấu xa và gian tâm của cộng sản, họ lợi dụng cơ hội này để chuẩn bị cho một cuộc tổng công kích vào toàn lãnh thổ miền Nam, súng đạn được chôn giấu, bộ đội đã ém sẵn mọi nơi. Chúng ở thế tấn công và sự mất cảnh giác của phía Việt Nam Cộng Hòa là hai yếu tố quan trọng để Hà Nội tin chắc rằng chiến thắng sẽ thuộc về họ. Tiếng pháo đêm giao thừa và trong ba ngày tết nổ vang là giây phút tiếng súng B 40; AK khai hỏa. Tất cả những trọng điểm của chính quyền miền Nam là mục tiêu, các nơi như Đài phát thanh; Bộ Tổng Tham Mưu; tòa Đại Sứ Hoa Kỳ… và chúng hiện diện khắp hang cùng ngõ hẻm. 

Mặc dù đại đa số lực lượng quân nhân Việt Nam Cộng Hòa đã được về vui xuân cùng gia đình, nhưng khi biết được bộ đội Việt cộng khởi động cuộc tấn công, thì hầu hết đã tìm phương cách sớm nhất trở lại đơn vị gốc đang phục vụ để cùng chiến đấu, một số đông đến trình diện tại tiểu khu hoặc một cơ sở quân sự gần nhất nơi họ đang nghỉ phép nên quân số của lực lượng phòng thủ tương đối đủ để phản công. Với bản chất lọc lừa, điêu ngoa xảo trá; vi phạm hưu chiến; đánh lén sau lưng; thâm độc tàn ác; sát hại dã man… và vì lưới trời lồng lộng, cho dù có “tiến lên” nhưng “toàn thắng đã không ắt về ta” như Hồ Chí Minh tưởng tượng!!! 50 ngàn con cháu bác Hồ ra ma trong trận Mậu Thân bởi tham vọng điên rồ của chúng. Sau trận này, lực lượng du kích Nam Bộ coi như tiêu tùng gần hết, Bắc quân phải bổ sung. Vậy mà 50 năm sau, một lũ chết hụt trong trận này nay đã ăn mừng chiến thắng. Trong ngày này, chỉ cần 3 nén nhang thắp lên thì đó sẽ trở thành là ngày giổ tập thể của 5 vạn bộ đội trong lực lượng quân đội nhân dân cộng sản Việt Nam. Biết đâu, trong thâm tâm lãnh đạo Hà Nội cho tổ chức với ý nghĩa này, ai biết được? vì không thể nói ra sự thật phũ phàng!!! cũng mong họ còn có chút lương tri tưởng nhớ, truy điệu để vong linh những liệt sĩ này đang nằm vất vưởng đâu đó dưới lòng đất không phải hối hận vì đã hy sinh cho “cách mạng”.

Người dân miền Nam đã mất mát thật nhiều trong chiến tranh, nhưng đồng bào tại cố đô Huế, rất nhiều gia đình coi như đã không còn Mùa Xuân. Kể từ đó, mỗi năm tết đến, khắp nơi nơi là những ngày giỗ trong khi ngày này phải là đoàn tụ, là vui vẻ tưng bừng. Dấu ấn khó phai, xét về mặt tâm lý, nếu không thể xoa dịu cho nỗi đau của đồng bào thì đừng khơi lại vết thương một giai đoạn lịch sử tang tóc của đất nước, nhất là những người thuộc phía cầm quyền bây giờ. Ngày nay, có những kẻ nhân danh ai lại phủ nhận tội ác của mình, đổ tội vụ tàn sát; chôn sống đồng bào Huế là do quân đội quốc gia và đồng minh gây ra, đúng là trơ trẽn với luận điệu này của cộng sản Việt Nam.

Thử nghĩ, phản công trong một cuộc tấn công bất ngờ với cấp số quân chênh lệch quả là một nỗ lực đầy thử thách, có đâu rảnh rỗi mà bắt dân mình đem xỏ xâu; dẫn đi trong đêm khuya, đào hố chôn sống… để làm gì? hoặc có giả thuyết cho đây là hành động của quân nổi dậy… quân nổi dậy nào? Từ Hà Nội, lời chúc tết có ngụ ý như là một mật lệnh của Hồ Chí Minh trong năm Mậu Thân “Xuân này hơn hẳn mấy Xuân qua - thắng trận tin vui khắp nước nhà - Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ - Tiến lên phần thắng ắt về ta” Khẩu lệnh này ban cho ai, hay chỉ là ngứa miệng nói cho vui? Đại đơn vị xâm nhập từ miền Bắc phối hợp cùng lực lượng du kích và bọn nằm vùng địa phương để cùng đồng bào miền Nam đón xuân chăng, hay là súng đạn sẵn sàng chờ đợi qua khẩu lệnh đó cho tổng tấn công Miền Nam? Vậy lực lượng nổi dậy tàn sát dân lành là của ai? Nhân dân miền Nam đã không hưởng ứng tổng nổi dậy, già trẻ bồng bế nhau bỏ chạy khỏi nơi nào mà bọn Việt cộng xuất hiện. Đây là một thất bại lớn về phương diện chính trị mà Hồ Chí Minh đã chủ quan mong đạt được chiến thắng.

Trong chiến tranh họ là kẻ hiếu chiến, bây giờ đang tự đắc trong chiến thắng. Quyền lực và quyền lợi làm mờ lý trí, quyền hành trong tay, họ sẵn sàng làm bất cứ những gì để tồn tại và đi lên cho dù là phản bội cả đồng chí, bất kể một thời đã cùng sống chết. Còn chút tình và cũng vì sợ vỡ bình nên không nở cắt cổ với nhau vì phe nhóm, nhưng họ đang cắt nhượng gân nhằm làm tê liệt đối thủ. Một cuộc tranh ăn như lũ giòi trong đống phân, từng nùi quấn quít trồi lên nhào xuống, lặn hụp trong thối tha bẩn thỉu, đây đúng là một cuộc cách mạng mới, một cuộc đấu tranh vì phe phái, thủ đoạn thanh toán nội bộ để triệt hạ nhau là thượng sách. Đây là dấu hiệu của luật đào thải, một hiện tượng đang thấy rõ...

Nhân dân không đủ tư cách để triệt hạ ai cả, vì là dân nên chỉ là nạn nhân của cuộc tranh ăn. Phe thì chẳng mà phái cũng không, nhà nước sợ gì mà phải tiêu diệt? Dân chỉ là một lực lượng chứng giám cho cuộc đấu đá này. Nhà nước làm gì sai, dân biết, dân lên tiếng, dân phản đối vậy thôi. Giặc không lo đánh, nội bộ thì đấu; dân thì bị đá; bị đập, đất nước này đang bị tàn phá cũng do bàn tay của bọn Việt cộng, cò hến tranh nhau – ngư ông đắc lợi, ngày mất nước đã cận kề, mỗi người một việc, nhà nước này có thức tỉnh chưa, có biết mình phải làm gì chăng? 

Cuộc cách mạng biến nhân dân thành vô sản đã xong, kẻ chiến thắng nay thì phũ phê; giàu sụ, cả đảng và dòng tộc của chúng đang ấm no; thừa mứa. Những người đang cầm quyền hàng ngày làm gì cho đất nước và dân tộc? Họ bận rộn chia chác; tranh nhau từ quyền lực đến quyền lợi. Kiếp sống này chưa xong, lại phải họp bàn để lo cho đời sau, cho ngày nằm xuống. Hết tượng đài thì nay nghĩa trang ngàn tỷ sẽ được xây dựng chuẩn bị cho những tội đồ sắp nằm xuống. Họ yên nghỉ thế nào khi mà những người dân oan không tấc đất; dân nghèo thiếu miếng ăn, hàng ngày nhìn vào đó mà căm hờn; nguyền rủa. Hùm chết để da còn đảng ta chết thì để lại tiếng xấu ngàn đời, nhưng tiền bạc; tài sản vô số, vì không một đồng chí nào vô sản cả... rồi thì có hưởng hết được chăng? sao mà tham lam đến độ mất hẳn tính người, ăn trên khổ đau và thân xác đồng bào. Đời con cháu của họ không cần thực hiện cuộc cách mạng nào nữa cả, vì đảng cộng sản không đấu tranh vì “sự nghiệp” cho dân tộc, nên chỉ cần tiếp tục thừa hưởng “sản nghiệp” do cha ông để lại là đủ, như là một phương cách trồng người mà “Bác Hồ” đã dạy. Thật là ê chề và mỉa mai thay cho một đảng vô liêm sỉ. 

Không riêng gì dân trong nước hay người Việt hải ngoại biết nội tình của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam bây giờ, chính phủ của những quốc gia khác trên thế giới này từng giờ; từng ngày đang dõi mắt vào đầu não ở Hà Nội. Mọi phương diện chính trị, kinh tế, nhân quyền, tham nhũng, sự bất tuân của người dân đối với nhà cầm quyền, tiền bạc bòn rút của đất nước chuyển gởi nơi nào không xót một tên, con ông cháu cha nào đứng tên bao nhiêu tài sản, đang làm gì ở hải ngoại, học hành tới đâu hay là mang cái nhãn là du sinh nhưng đang du hí với đồng tiền dính máu; mồ hôi và nước mắt của đồng bào mình. Biết bao cơ ngơi đồ sộ được con cháu xây dựng, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày rời ghế quyền lực, an nhàn với tuổi già và mong rằng quá khứ nên khép lại.

Quyền tự do dân chủ do nhà nước đặt ra và công nhận, người dân chỉ hành xử quyền hợp pháp này để phản đối những bất công, âm mưu bán nước, ý đồ xâm lược của giặc. Đây không thể bị buộc tội là “lợi dụng quyền tự do dân chủ” được. Hành động bắt bớ; dập tắt thái độ phản kháng của dân là nhà nước này đã tự trét phân vào bản hiến pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

20/2/2018

Một con dân nước Việt



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo